Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

BÀI DỰ THI ĐẠT GIẢI NHẤT CUỘC THI VIẾT BÀI “TRI ÂN THẦY CÔ” NGÀY 20-11-2015

Một thành viên tập thể 11A2 năm học 2015-2016
(Bài dự thi của học sinh Nguyễn Tuấn Hải – lớp 11A2)

Cô, trường và lớp…


Tháng tám - tháng giao mùa từ cuối hạ sang thu. Tháng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn và cũng là tháng mà chúng tôi đến với những bài học đầu tiên.
Còn nhớ, lần đầu tiên bước qua cánh cổng trường Trung học phổ thông Đào Sơn Tây, tôi thấy lòng mình bồi hồi, một cảm giác thật kì lạ. Một thứ cảm xúc mà khó có thể đặt tên. Đó là sự ngỡ ngàng, lạ mà quen xen lẫn chút tự hào hãnh diện.
 Không còn là cái cảm giác sợ hãi, nhút nhát òa khóc vào lòng mẹ như ngày đầu tiên vào lớp một. Cũng không còn là cái cảm giác rụt rè với những ước mơ trong sáng rất đỗi ngây thơ khi ngày đầu tiên bước vào cấp hai. Lần này, tôi thấy mình đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ, bước chân cũng chững chạc hơn để bước vào một ngôi trường mới với nhiều khó khăn, thử thách đón chờ.
Nhớ hôm nào lững thững đến ngơ ngác bước vào ngôi trường thật to, cảm giác ấy khiến tôi khó lòng nào quên được. Chính các thầy cô giáo trường tôi đã giúp chúng tôi quên đi cái cảm giác lạ lẫm, ngơ ngác ấy.
Lớp mười, chúng tôi được gặp nhau trong lớp 10A14, sự ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt của từng người một, nhìn là muốn cười ngay. Tôi gặp được cô giáo lớp 10 đầu tiên của minh, tên cô là Phan Thị Thanh Giang. Chính cô chủ nhiệm là chiếc cầu nối quan trọng kết nối trái tim của bốn mươi hai ""đứa ác qủy đội lốt thiên thần áo trắng"" lại thành một tập thể đoàn kết.
             Cứ thế, chúng tôi trôi cùng với thời gian và nâng cao "level" (cấp độ) lên thành 11A2 (thực ra là vì chúng tôi đã đoàn kết, đồng lòng đăng ký học hè 100% để quyết tâm “bảo toàn lực lượng). Năm học này rồi cũng cũng đọng lại biết bao cái gọi là kỉ niệm trong lòng mỗi đứa chúng tôi. Đứa nào cứ ngỡ ngày nhập học cũng sẽ là ngày chúng tôi phải dũng cảm "bươn chải" với những tháng ngày mà mỗi đứa chúng tôi gọi là "cực hình".
Thế nhưng, tất cả đã đi ngược lại với suy nghĩ của mỗi đứa. Trái hẳn với sự khó khăn của cô chủ nhiệm ở năm lớp mười, thì ngày qua ngày, chúng tôi cảm nhận được sự sâu sắc hơn từ "người mẹ hiền thứ hai" vẫn tiếp tục theo bước để chăm sóc chúng tôi.
 Ở ngôi trường này, tôi đã yêu, yêu mái trường này, yêu nơi tôi ngồi học hằng ngày, yêu đám bạn bè hùa nhau nghịch ngợm, yêu ánh mặt trời chiếu qua hàng cây xanh trên mỗi khung cửa sổ mỗi buổi chiều tà, tôi yêu tất cả mọi thứ và có lẽ, tôi cũng đã yêu cô, cô đã dạy cho tôi học, dạy tôi làm người từ những ngày đầu tôi bước chân vào ngôi trường Đào Sơn Tây này.
 Nhiều khi tôi chỉ muốn nói với cô :""Cô ơi! Không biết bây giờ cô nghĩ gì về em? Cô có còn nhiều sâu sắc và nhớ đến em nữa không? Khi em vấp ngã, khi em thất bại cô có còn tha thứ cho em không? Nếu như không có cô, em cảm giác như mất đi một người yêu thương mình, một người hiểu mình...trái tim em nhiều lo sợ cô sẽ quên em khi em sắp phải rời xa ngôi trường này cô ơi! Em yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cạnh cô và được cô dạy dỗ mãi thôi..."
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chúng tôi bây giờ cũng sắp sửa trở thành những cô cậu học trò "lớn tuổi" nhất trường rồi. Và cũng thật lạ, những năm tháng cuối cùng với tư cách là một học sinh, đã có một sự thay đổi trong đời đối với tôi. Chúng tôi cứ ngỡ rằng cô chủ nhiệm thì sẽ ít quan tâm đến chúng tôi.
 Thế nhưng mỗi ngày trôi qua, sự quan tâm của cô lại càng nhiều hơn, cô chăm chút hướng dẫn cho từng đứa trong lớp, sự lo lắng của cô dành cho lớp trong những ngày chúng tôi bước vào kì thi. Chúng tôi cũng thoáng nhận thấy được sự buồn bã lo âu hiện lên khuôn mặt, lên vầng tráng của cô khi kết quả đợt thi giữa HKI vừa rồi của chúng tôi với những điểm số từ dưới đếm lên. Giấu đằng sau những câu chuyện cười đùa, những lời trách mắng  của cô thì chúng tôi biết cô rất lo lắng cho chúng tôi, có thể nói, tuy khoảng thời gian không dài nhưng cô rất hiểu chúng tôi. Nhưng còn chúng tôi thì...chúng tôi hiểu cô quá ít, chỉ biết rằng một điều: "Cô đã giúp chúng tôi hiểu được tầm quan trọng của cuộc sống là việc học. Cô biết chúng tôi rất ham chơi nhưng mà nhờ cô chúng tôi sẽ cố gắng học hết sức vì chúng tôi muốn giữ lại thật nhiều kỉ niệm đẹp với thầy cô thời cắp sách đến trường.
 Tình yêu thực sự sẽ không bao giờ thay đổi, nếu như hình ảnh đã ở trong trái tim thì sẽ không bao giờ biến mất. Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều. Hôm nay, ngày mai, ngày kia và mãi mãi thì tình cảm sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh trong trái tim tôi sẽ chỉ in đậm hơn, rõ nét hơn. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng tôi dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.
          Khi tôi viết những dòng chữ này, khoảng thời gian mà chúng tôi còn ngồi chung cùng nhau, cùng nhau ăn hàng, tám chuyện không còn nhiều nữa. Chúng tôi sắp phải rời xa những kỉ niệm thân thương nhất vì chỉ còn một năm nữa thôi cái vị ấy sẽ không bao giờ có nữa, đều khiến chúng tôi nghẹn ngào. Chính vì lẽ ấy, chúng tôi cần trân trọng hơn nữa những khoảng thời gian ngắn ngủi mà chúng tôi còn lại với nhau. Tôi mong rằng trong mỗi cá nhân chúng tôi sẽ làm được một điều gì đó cho thầy cô trong những năm tháng trọng đại này, để sau này thầy cô sẽ luôn nhớ về chúng tôi như chúng tôi luôn nhớ về nhau.
          Những dòng cảm nhận về Đào Sơn Tây, về cô chủ nhiệm và về tập thể lớp yêu thương luôn khiến lòng tôi rạo rực, bồi hồi. Tôi ước sẽ khóa chặt được những năm tháng thiêng liêng ấy lại bằng chiếc khóa yêu thương, để rồi sẽ mãi là những ngày tháng tuổi học trò đáng nhớ trong cuộc đời tôi. Hãy sống trọn một đời học sinh đầy kỉ niệm, sau khi các bạn bước ra cánh cổng ấy, mãi mãi các bạn không thể quay đầu lại được nữa.


           Lời sau cùng, xin cảm ơn mái trường này đã cho tôi gặp được những người thầy, người cô tuyệt vời, những người bạn tốt và những bài học mà có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được...xin cảm ơn tất cả...và tôi cũng như tất cả các học sinh sẽ luôn nhớ mãi nơi đây - trường Trung học phổ thông Đào Sơn Tây, nơi đã chắp cánh cho tâm hồn tôi.